Rung cảm đầu đời
Tuổi 16, có lẽ là thời gian đẹp nhất trong đời người. Những rung động đầu đời của tuổi mới lớn thật hồn nhiên cũng thật đẹp đẽ biết bao. Nó khác với tuổi 18 khi mà con người ta phải lo nghĩ để chuẩn bị bước vào cuộc sống xô vồ của dòng đời, là những lo sợ về tương lai, về trường đại học. Tuổi 16 là những rung động đầu đời để viết nên 3 năm thanh xuân cấp 3 thật ý nghĩa hoặc có thể là cả câu chuyện cuộc đời dài đằng đẵng.
Nói đến những cảm xúc, những rung động đầu đời ở tuổi 16 không thể không nhắc đến tình yêu tuổi học trò. Nói là yêu thì cũng không đúng nhỉ, có chăng là cảm giác "thinh thích" một bạn nữ cùng bàn hay là sự "mến mộ" chị khối trên. Nhớ nhớ, quên quên hay những giận hờn vu vơ làm quãng thời gian đi học của bạn thêm đáng nhớ. Ở cái quãng thời gian tuyệt đẹp ấy, có bao giờ bạn có một hình bóng áo trắng để mãi dõi theo? Tất nhiên là có rồi nhỉ. Các bạn có thể không bộc lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, cũng có thể các bạn e dè ngại ngùng vì những cảm giác mà mình chẳng trải qua lần nào. Còn gì hạnh phúc hơn việc chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể "quang minh chính đại" mà ngắm bóng lưng của "bạn". Khi ấy được ngồi bàn trước, bàn sau với người mình thầm mến là cả một niềm hạnh phúc to đùng. Cái sân bóng rổ xa lớp thế kia, bình thường có cho tiền cũng không thể lết xác từ lớp ra đó. Vậy mà chỉ cần có người ấy ở đó thì có xa đằng trời cũng bất chấp xa gần hay nắng mưa để tiếp cận một cách nhanh nhất. Mình không nhớ đã bao lần đi ra sân bao nhiêu vòng để chỉ được nhìn người ấy một cái. Giờ ra chơi tiết nào cũng phải kiếm cớ sang lớp bạn thân chơi hay là xuống canteen chỉ để được "vô tình" đi ngang qua lớp crush. Hình ảnh cô ấy duyên dáng trong tà áo dài trắng đã trở thành một kỉ niệm mềm mại nhất trong lòng bạn. Rõ ràng là đồng phục giống hệt nhau, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần là người ấy thì chỉ cần liếc mắt qua đã nhận ra ngay ở giữa đám đông. Nói thì có lẽ hơi buồn cười, nhưng chỉ cần vở bài tập 2 đứa để sát nhau cũng có thể làm bạn vui cả buổi hay cả tuần rồi, thầm nghĩ trong lòng là duyên số do ông trời sắp đặt sẵn. Ai cũng từng có một thời ngây ngô đáng yêu như vậy đúng không? Là chỉ cần nói chuyện với cậu ấy về một bài tập nào đó cũng đủ để làm tim bạn trật đi một nhịp. Rồi mọi chuyện cứ thế lặp đi lặp lại suốt 3 năm và bạn sẽ chẳng bao giờ quên được mùi áo có nắng của cậu ấy khi bạn vô tình va phải cậu khi bước xuống cầu thang.
Những cảm xúc hồn nhiên đến thế, ngây thơ và đẹp đẽ đến thế chợt đến rồi chợt đi trong lòng mỗi người. Thật ngắn ngủi nhưng lại để lại trong tâm hồn ta một cảm giác bâng khuâng, bồi hồi đến khó tả khi nhớ về. Ôi! Những rung động đầu đời ở tuổi 16 thật đẹp, thật khó tả làm sao. Thanh xuân khó quên nhất là giữa ồn ào của tiếng phấn viết bảng, tiếng quạt trần trên đầu, tiếng sách vở sột soạt,...bạn ngoảnh đầu nhìn về phía cậu ấy, bất chợt cậu ấy cũng nhìn bạn.
Đăng nhận xét